Khất thực
KHẤT THỰC
‘Theo truyền thống Phật giáo Theravada đã và đang thực hành tại Miến điện (và có thể ở các nước khác nữa chăng?) Tỳ Khưu và Sa Di khi đi khất thực đều phải 1) vấn y kín mình, cao cổ, 2) đi chân đất, 3) không dùng mũ, nón, ô, dù (có thể dùng quạt lá cọ để che bớt nắng mưa).Tại Thiền viện Tharmaneykyaw Mahagandayon, Yangon, Myanmar, chỗ Sư ở, cứ đến 7h30 sáng là vấn y kín, đầu trần, chân đất, ôm bình bát ra đi, bất kể là nắng, mưa hay bão (có thể du di thời gian xuất phát chút đỉnh). Xe tải loại nhỏ của Hộ tăng sẽ chở chư Tăng tới khu làng cách thiền viện khoảng 15ph xe chạy. Chư Tăng đi khất thực một vòng quanh làng rồi quay lại xe ra về. Thí chủ tới khoảng thời gian thường ngày, thường chờ sẵn ngoài đường, hoặc hôm mưa bão thì chờ trong nhà, nghe có tiếng khánh gõ vang lên thì chạy ra trút cơm vào bình bát các Sư và thức ăn vào thùng đựng thức ăn do các vị Hộ tăng mang theo cùng. Cứ sau một quãng đường thì chư Tăng đổ dồn cơm chung vào một thùng lớn. Cơm và thức ăn trộn cùng cả nước mưa những hôm trời mưa bão.
Khi về đến tu viện, không có đun nấu gì lại, có gì dùng nấy, cơm được chuyển sang một nồi lớn, thức ăn chuyển sang các bát khác nhau theo loại, tất cả, từng món một, phải được dâng lại một lần nữa tới tận tay một vị Tỳ Khưu đại diện, (Chư Tăng không được phép động tới mọi loại thức ăn đồ uống và các vật dụng không phải của mình, chưa được dâng cúng tới tận tay mình hoặc tay một vị Tỳ Khưu đại diện), sau đó chư tăng lần lượt theo tuổi hạ xếp hàng tự lấy cơm và thức ăn theo kiểu Buffet.(Ở một số Trung tâm Thiền quốc tế và trường Đại học Phật giáo quốc tế, Hộ tăng có tổ chức nấu ăn và dọn sẵn ra từng mâm cho chư Tăng).
Kể những chuyện này, Sư chỉ có một ý duy nhất là muốn cho những ai chưa có điều kiện tới Miến điện và chưa có cơ hội tận mắt thực chứng, thấy được một phần thực tế cuộc sống của chư Tăng tại đây. Thực tế này hàng ngày dạy cho bản thân Sư và các tỳ khưu và sadi những bài học thấm thía, không thể phai mờ về cuộc sống xuất gia phạm hạnh đầy gian khó, đầy thử thách.
Lành thay!