Tri kiến thanh tịnh, bài 5/5 – phần 2/2
[lwptoc]
❺⚁ TRI KIẾN THANH TỊNH, BÀI 5/5 – PHẦN 2/2
(Nanadassana–visudhi)
Bài 5/5 – Phần 2/2
78.
(5). Hành vi từ bỏ:
Nhưng những trí này từ bỏ các pháp ấy như thế nào?
Khi chúng là quá khứ hay hiện tại hay vị lai?
Lập trường ở đây là thế nào?
Vì nếu các trí ấy đoạn tận các pháp kia khi chúng đã qua hay chưa đến, thì kết quả là nỗ lực ấy vô hiệu, vì cái cần đoạn là phi hữu.
Nếu đoạn trong khi chúng đang hiện hữu cũng vô ích, vì những pháp cần đoạn hiện hữu đồng thời với cái nỗ lực đoạn, và như vậy thành ra có sự tu tập một đạo lộ có cấu uế, hoặc thành ra cấu uế là bất tương ưng với tâm, mặc dù không có chuyện có một cấu uế đang hiện hữu mà lại bất tương ưng với tâm.
79. Ðó không phải một luận cứ mới mẻ gì. Bởi trong các kinh luận, câu hỏi đầu tiên được đặt ra là, khi một người trừ cấu uế, thì trừ cấu uế quá khứ chăng, vị lai chăng, hiện tại chăng?
Nếu vị ấy đoạn cấu uế quá khứ, tức là phá hủy cái đã bị phá hủy, làm chấm dứt cái đã chấm dứt, làm tiêu tan cái đã tiêu tan, làm hạ xuống cái đã hạ.
Cái gì đã qua, tức là phi hữu, vị ấy lại đoạn trừ cái ấy.
Trả lời là, vị ấy không đoạn trừ cấu uế quá khứ.
Bác luận lại lập: nếu vị ấy đoạn trừ cấu uế vị lai, tức đoạn một cái chưa sanh, chưa khởi, chưa hiển hiện; cái còn vị lai nghĩa là phi hữu, vị ấy đoạn cái ấy.
Ðược cãi rằng, vị ấy không trừ cấu uế vị lai.
Bác luận lại đặt ra: Nếu vị ấy đoạn cấu uế hiện tại, tức có nghĩa là đang bốc cháy với lửa tham, vị ấy đoạn tham, hư hỏng vì sân, vị ấy lại đoạn sân, và đang bị ảo tưởng vị ấy đoạn si, bị trói buộc bởi mạn, vị ấy trừ mạn, đang tà kiến mà trừ tà kiến, đang tán loạn lại trừ tán loạn, chưa quyết định, vị ấy đoạn nghi, đang có những tùy miên, vị ấy đoạn tùy miên.
Những pháp tối sáng sóng đôi song hành, thành ra có sự tu tập một đạo lộ có cấu uế.
Tất cả điều này được chối bỏ như sau: Vị ấy không đoạn cấu uế quá khứ, không đoạn cấu uế vị lai, không đoạn cấu uế hiện tại.
Cuối cùng câu hỏi là, như vậy hóa ra không có sự tu tập đạo lộ, chứng quả, đoạn trừ cấu uế, không có sự thâm nhập các phái?
Ðáp, có chứ.
Hỏi, bằng cách nào?
Trả lời: Ví như một cây chưa sanh quả, bị người chặt gốc, thì những trái chưa sanh sẽ giữ nguyên trạng thái không sanh, không sẽ sanh, không khởi, không sẽ khởi, không hiển hiện, không sẽ hiển hiện.
Cũng vậy tập khởi là một nhân, một duyên cho sự sanh sản các cấu uế.
Khi thấy nguy hiểm của cấu uế, tâm đi vào tình trạng không tập khởi.
Với tâm đi vào trạng thái không tập khởi, cấu uế có thể sanh do duyên tập khởi sẽ không sanh, không đi đến trạng thái sẽ sanh… không đi đến trạng thái sẽ hiển hiện.
Như vậy, với sự chấm dứt của cái nhân của khổ, có sự chấm dứt khổ.
Khởi là một nhân…, tướng là một nhân.. Tích lũy là một nhân.. một duyên cho sự sanh sản các cấu uế.
Thấy nguy hiểm trong tích lũy, tâm đi vào trạng thái không tích lũy.
Do tâm đi vào không tích lũy, các cấu uế do duyên tích lũy sanh ra sẽ không sanh, không đi đến sẽ sanh, không hiện không đi đến sẽ hiện.
Như vậy, với sự chấm dứt của nhân có sự chấm dứt của khổ. Vậy có sự tu tập đạo lộ, có sự chứng quả, có sự từ bỏ cấu uế, có sự thể nhập pháp” (Ps. ii, 217–9)
80. Ðiều ấy chứng tỏ cái gì?
Nó chứng tỏ sự đoạn trừ những cấu uế nào có đất để sinh trưởng.
Nhưng những cấu uế có đất để tăng trưởng ấy, là quá khứ vị lai hay hiện tại?
Chúng chỉ là những cấu uế được mô tả là “sinh khởi nhờ có đất” để tăng trưởng, thế thôi.
81. Sanh có nhiều nghĩa,
1/ thực sự xảy ra,
2/ đã là, đã qua,
3/ sanh nhờ cơ hội tạo thành,
4/ sanh nhờ có đất để mọc.
1/ Tất cả những gì có 3 sát–na sinh, trụ, diệt, gọi là “sanh kể như thực sự xảy ra”.
2/ Các thiện và bất thiện nghiệp báo được kinh nghiệm do sự kích thích của một đối tượng, đã được nếm trải và đã qua mất, là sanh kể như đã qua.
3/ Nghiệp được mô tả theo cách sau: Những việc mà vị ấy đã làm trong quá khứ dù đã thực sự trôi qua, được gọi là “sanh do cơ hội tạo tác”, vì nó đạt đến trú vị bằng cách ngăn chận nghiệp đang thuần thục khác và khiến cho nghiệp ấy trở thành cơ hội cho quả báo riêng nó (xem Ch. 19, đ. 16). Và nghiệp báo có cơ hội của nó được tạo theo cách ấy dù khi chưa sanh, cũng được gọi “sanh do cơ hội tạo” vì nó chắc chắn sẽ sanh khi gặp cơ hội.
4/ Trong khi bất thiện nghiệp chưa được từ bỏ ở một cảnh giới nào, thì gọi là “sanh nhờ có đất để tăng trưởng”.
[Chú thích: “Ở trong một cảnh giới nào” có nghĩa các uẩn kể như đối tượng, bị chấp thủ, được xem là 1 vị trời hay người].
82. Và ở đây sự khác nhau giữa “đất” và “cái gì có đất” cần rõ.
Vì “đất” có nghĩa là 5 uẩn trong ba hữu, đối tượng của tuệ.
[Chú thích: “đối tượng của tuệ ám chỉ tình trạng không được hoàn toàn liễu tri của các uẩn, vì chính các uẩn không được liễu tri trong số các uẩn tạo nên căn cứ chủ quan, mới là đất của phiền não]
“Cái gì có đất” chỉ cho phiền não có thể sanh khởi tương ưng với các uẩn ấy. Những cấu uế ấy có đất ấy, nên nói “nhờ có đất đề tăng trưởng”.
83. Và điều ấy không có nghĩa về phương diện đối tượng, vì cấu uế đối với 1 đối tượng có thể khởi tương ưng với bất cứ uẩn nào, kể cả các uẩn quá khứ, vị lai hay hiện tại, và tương ưng với cả các uẩn đã hoàn toàn được liễu tri về phương diện chủ thể, nơi 1 người đã diệt lậu hoặc, như cấu uế khởi lên nơi thanh niên giàu có Soreyya khi thấy tôn giả Ca chiên diên, và cấu uế khởi lên nơi bà la môn Nanda đối với nàng Uppalavama.
Nếu sự sanh nhiễm tâm nơi thanh niên ấy khi thấy các uẩn tôn giả Ca chiên diên, mà gọi là “sanh vì có đất để tăng trưởng” thì vô lý, nên phải hiểu “đất” theo nghĩa nội tại chủ quan.
Vì các cấu uế gốc rễ sinh tử là tiềm tàng trong chính các uẩn của tự mình, các uẩn không được liễu tri bằng tuệ, ngay lúc chúng sanh khởi.
Và chính điều ấy mới gọi là “sanh nhờ có đất”, nghĩa là không được từ bỏ.
84. Khi những cấu uế là tiềm phục, nghĩa là không được từ bỏ trong 5 uẩn của một người, thì chỉ có các uẩn đó của y mới là căn bản cho những cấu uế ấy, chứ không phải các uẩn thuộc về 1 người khác.
Và chỉ có các uẩn quá khứ mới là quá khứ căn bản cho cấu uế tiềm phục không được từ bỏ trong các uẩn quá khứ.
Cũng thế, với trường hợp các uẩn vị lai, v.v…
Tương tự, chỉ có các uẩn dục giới mới là căn bản cho những cấu uế tiềm phục chưa từ bỏ trong các uẩn dục giới. Trường hợp sắc và vô sắc giới cũng vậy.
85. Nhưng trong trường hợp bậc dự lưu, v.v… khi cấu uế gốc rễ của sinh tử, đã được đoạn trừ nhờ một đạo lộ, trong các uẩn của một bậc thánh, thì các uẩn của vị ấy không còn gọi là đất cho cấu uế, vì không còn làm căn bản cho cấu uế.
Nhưng nơi một người thường, các cấu uế gốc rễ của sinh tử chưa được đoạn gì cả, bởi vậy bất cứ nghiệp gì y làm, luôn luôn là thiện hoặc bất thiện.
Bởi thế đối với y vòng luân chuyển cứ mãi quay, với nghiệp và cấu uế làm duyên cho nó.
86. Nhưng trong khi cấu uế là gốc rễ của vòng sinh tử như vậy, ta không thể bảo nó chỉ ở trong sắc uẩn của người kia, hay chỉ ở trong thọ uẩn, tưởng, hành, thức uẩn của người kia, vì nó tiềm tang trong cả năm uẩn, như nhựa cây.
87. Khi một cây mọc trên đất nhỏ các tinh chất nhựa cây, nước… nó tăng trưởng rễ, uẩn, cành, nhánh, mầm, lá hoa, quả cho đến khi nó tỏa rộng giữa bầu trời, và tiếp tục dòng họ cây qua các hạt giống cho đến tận thế, ta không thể nói tinh chất chỉ có trong rễ, trong thân… mà thôi, vì nó lan khắp thân cây từ rễ trở lên.
88. Giả sử có người không ưa hoa lá của cây ấy, bèn chích cả bốn phía bàng kim độc gọi là gai manduka, thì vì nhiễm độc, cây không thể kéo dài thân tương tục của nó nữa, trở thành trơ trụi vì tích chất bị nhiễm.
Cũng vậy, thiện nam từ khi cảm thấy chán ghét sự sanh các uẩn, khởi sự tu tập bốn đạo lộ, cũng giống như người kia chấm độc nhất vào cả bốn phiá cây.
Tính tương tục của các uẩn nơi vị ấy được làm cho vô năng, không thể kéo dài đến một hữu kế tiếp.
Bây giờ nó không sanh ra hữu vị lai, vì tất cả loại nghiệp khỏi từ thân nghiệp bây giờ chỉ là duy tác: vì hiệu lực của độc tố bốn đạo lộ làm cho diệt tận các cấu uế gốc rễ sinh tử, vì không chấp thủ, vị ấy đương nhiên đạt đến tịch diệt Niết bàn, như ngọn lửa đã hết nhiên liệu, khi tâm cuối cùng chấm dứt.
Ðấy là sự khác nhau giữa “đất” và “cái gì có đất”.
89. Ngoài ra, lại còn bốn cách xếp loại “sanh” nữa là:
5/ sanh kể như xảy ra,
6/ sanh với sự nắm giữ một đối tượng,
7/ sanh do không thể ngự,
8/ sanh do không từ bỏ.
5/ Sanh kể như xảy ra cũng giống như sự sanh kể như thực sự xảy ra đã nói ở (1),
6/ Khi một đối tượng đi vào chú ý của mắt, v.v. vào một thời gian trước, mà cấu uế không sanh ngay, lại nổi lên đầy mãnh lực về sau, chỉ vì đối tượng đã được ôm giữ, thì cấu uế được gọi là “sanh do sự nắm giữ một đối tuợng”. Như cấu uế khởi lên trong tôn giả Mahàtissa sau khi thấy hình dáng một phụ nữ trong lúc ngài đi khất thực.
7/ Bao lâu một cấu uế không được dập tắt bằng tuệ hay định thì mặc dù có thể nó chưa thực sự đi vào tâm tương tục, nó vẫn được gọi là “sanh do không chế ngự”, vì không có nhân để ngăn sự sanh khởi của nó nếu gặp duyên thích hợp.
8/ Nhưng ngay khi dù đã dập tắt bằng chỉ hay quán, các cấu uế vẫn được gọi là “sanh do không từ bỏ”, nếu chưa được đoạn tận bằng đạo lộ.
Như vị trưởng lão đã đắc tám thiền chứng mà cấu uế vẫn còn khởi lên nơi ngài trong khi đang du hành trên hư không, vì nghe giọng hát du dương của một phụ nữ đang hái hoa.
90. Ba loại sanh khởi (6,7,8) nói trên, sanh do ôm giữ đối tượng, sanh do không chế ngự, và sanh do không từ bỏ, đều bao gồm trong loại “sanh do có đất để tăng trưởng”
91. Về các loại sanh đã nói, bốn loại 1,2,3,4 không thể từ bỏ bởi bất cứ loại nào trong bốn, vì chúng không thể loại trừ bằng đạo lộ.
Các loại sanh 4,6,7,8 đều có thể được từ bỏ, vì một trí thế gian hay siêu thế nào, khi sanh khởi, sẽ vô hiệu hóa một trong nhưng kiểu sanh này.
Ðấy là trình bày về chứng pháp cần và có, và hành vi từ bỏ chúng.
Bốn Nhiệm Vụ
92.
Các nhiệm vụ liễu tri, v.v.
Khi bốn chân lý được thể nhập,
Mỗi nhiệm vụ cần được thay
Theo tự tính của nó.
Bốn Nhiệm Vụ Trong Một Sát–na Duy Nhất
(6) Các nhiệm vụ liễu tri: Vào các thời thể nhập bốn chân lý, mỗi trí trong bốn đạo thi hành bốn nhiệm vụ trong một sát–na duy nhất, đó là liễu trị, đoạn trừ, chứng ngộ và tu tập.
Mỗi nhiệm vụ này cần được nhận tùy theo tự tính của nó.
Cổ đức nói: “Cũng như ngọn đèn làm cùng lúc bốn nhiệm vụ là
① đốt cháy bấc,
② xua tan bóng tối,
③ làm ánh sáng xuất hiện, và
④ tiêu thụ dầu;
cũng vậy đạo trí thể nhập bốn chân lý đồng thời qua một sát–na duy nhất:
① thâm nhập khổ đế bằng cách liễu tri,
② thâm nhập nguồn gốc khổ bằng cách đoạn trừ,
③ thâm nhập Ðạo bằng sự tu tập, và
④ thâm nhập Diệt bằng chứng ngộ.
Nghĩa là bằng cách lấy Diệt làm đối tượng, đạo trí đạt đến, thấy và chọc thủng bốn chân lý.
93. Vì điều này được nói:
“Này các Tỳ Kheo, ai thấy ① khổ, thấy luôn ② nguồn gốc khổ, thấy luôn ③ sự chấm dứt khổ và ④ con đường đưa đến diệt khổ. ” (S. v, 437)
Ðối với ba chân lý kia cũng vậy.
Lại nữa, Kinh dạy: ” Trí của một người có được đạo lộ là ① khổ trí, ② khổ tập trí, ③ khổ diệt trí và ④ khổ diệt đạo trí” (Ps. i,119)
94. ① Như đèn đốt cháy bấc, đạo trí liễu tri khổ,
② như đèn xua tan bống tối, đạo trí đoạn trừ nguồn gốc khổ,
③ như đèn làm ánh sáng xuất hiẹn, đạo trí (kể như chánh kiến) tu tập đạo lộ, nói khác là tu các pháp chánh tư duy, v..v… bằng cách làm câu sanh duyên cho chúntg.
④ Và như đèn tiêu thụ dầu cho đến hết, cũng vậy trí này chứng diệt, đem lại sự chấm dứt cấu uế phiền não.
95. Hoặc lấy một ví dụ khác như mặt trời mọc làm đồng lúc bốn nhiệm vụ, là
① soi sáng các sắc,
② xua tan bóng tối,
③ làm cho ánh sáng được thấy, và
④ làm bớt rét.
Cũng vậu đạo trí thâm nhập diệt đế bằng sự chứng đạt.
Ở đây cũng thế,
① như mặt trời soi sáng sắc, đạo trí liễu tri khổ,
② như mặt trời xua tan bóng tối, đạo trí đoạn tập;
③ như mặt trời làm ánh sáng hiện rõ, đạo trí kể như chánh kiến tu tập các đạo chi khác bằng cách làm câu sanh duyên cho chúng;
④ như mặt trời làm giảm bớt lạnh, đạo trí chứng, diệt, sự tịnh chỉ các phiền não.
96. Một ví dụ khác: như chiếc thuyền làm đồng lúc bốn việc là
① rời bờ,
② rẽ sóng,
③ chở hàng, và
④ tiến gần bờ kia,
cũng vậy đạo trí… thâm nhập diệt đế bằng cách chứng đạt.
① Như thuyền rời bờ này, đạo trí liễu trí khổ;
② như thuyền rẽ nước, đạo trí đoạn tập;
③ như thuyền chở hàng, đạo trí tu tập các đạo chỉ khác bằng cách làm câu sanh duyên cho chúng;
④ như thuyền tiến gần bờ bên kia, đạo trí chứng diệt, bờ bên kia.
97. Khi trí vị ấy sanh khởi như vậy, với bốn nhiệm vụ trong một sát–na duy nhất, vào lúc thể nhập bốn chân lý, thì bốn chân lý trở thành một thực tại nhất quán với 16 khía cạnh, như được nói:
“Có sự thể nhập nhất quán cả bốn chân lý với nghĩa là chắc thực, qua 16 khía cạnh:
⚀ Khổ có nghĩa ① bức bách, ② hữu vi, ③ đốt cháy, ④ biến đổi là nghĩa chân thực của nó;
⚁ Tập có nghĩa ⑤ tích lũy, ⑥ nguồn gốc, ⑦ trói buộc, ⑧ chướng ngại, là nghĩa chân thực của nó;
⚂ Diệt có nghĩa ⑨ thoát, ⑩ viễn ly, ⑪ vô vi, ⑫ bất tử, là nghĩa chân thực của nó;
⚃ Đạo có nghĩa là ⑬ lối ra, ⑭ nguyên nhân, ⑮ thấy, ⑯ siêu việt, là nghĩa chân thực của nó.
Bốn chân lý với 16 khía cạnh này được gồm trong một chân lý duy nhất.
Cái gồm tất cả gọi là nhất thể, và nhất thể thì được thâm nhập bằng một trí duy nhất.
Như vậy, bốn chân lý có một sự thể nhập duy nhất” (Ps. ii, 107)
98. Ở đây, người ta có thể đặt câu hỏi:
Có những nghĩa khác của khổ, như bệnh, như cục bướu, v.v. và của các chân lý khác, tại sao đây chỉ nói bốn nghĩa cho mỗi chân lý?
Trả lời là, chính do cái gì hiện rõ khi thấy ba chân lý kia, trong mỗi trường hợp.
Trước hết, trong đoạn: “Gì là khổ trí? Ðó là sự hiểu rõ, hành vi hiểu rõ khởi lên liên hệ khổ” (Ps. i, 119), thì trí về bốn chân lý được trình bày như có một chân lý duy nhất làm đối tượng cho nó.
Nhưng với đoạn “Này các tỷ kheo, ai thấy khổ, cũng thấy luôn nguồn gốc khổ” (S. v, 437), thì trí ấy được trình bày như là hoàn tất nhiệm vụ nó đối với ba chân lý kia đồng thời với sự lấy một chân lý làm đối tượng.
99. ⚀ Ðối với hai đoạn trên, khi trí lấy một chân lý làm đối tượng, thì, khi khổ được chọn làm đối tượng chẳng hạn, khổ có đặc tính bức bách kể như tự tánh nó, nhưng ý nghĩa hữu vi của nó trở nên rõ rệt do thấy Tập, bởi vì Khổ ấy được tích tập, được tạo thành, được kết tụ bởi Tập, cái có đặc tính tích lũy.
Và đạo lộ thanh lương tẩy trừ nhiệt não cấu uế, nên ý nghĩa thiêu đốt của Khổ trở nên rõ rệt nhờ thấy Ðạo, như sự xấu xí của nàng Sundari hiện rõ cho tôn giả Nanda khi thấy thiên nữ.
Ý nghĩa biến đổi của khổ trở nên rõ rệt nhờ thấy Diệt kể như pháp không bị biến dịch, điều này khỏi cần giảng giải.
100. ⚁ Cũng thế, khi Tập được lấy làm đối tượng, thì nó có đặc tính tích lũy kể như tự tánh nó, nhưng ý nghĩa nguồn gốc trở nên rõ rệt do thấy khổ, như thực phẩm không thích hợp là căn do của chứng bệnh, sự kiện này rõ rệt khi thấy bệnh nổi lên do ăn thức ăn ấy.
Ý nghĩa trói buộc của nó rõ rệt nhờ thấy Diệt, cái không còn bị trói buộc. Và ý nghĩa chướng ngại của nó trở nên rõ rệt do thấy đạo lộ là lối thoát ra.
101. ⚂ Cũng vậy, khi Diệt được lấy làm đối tượng, thì diệt có đặc tính một lối thoát. Nhưng ý nghĩa viễn ly của nó trở nên rõ rệt do thấy Tập kể như không viễn ly. Ý nghĩa vô vi của nó rõ rệt do thấy đạo lộ, vì đạo lộ chưa từng thấy trước đây trong vòng vô thỉ sanh tử, tuy vậy đạo lộ cũng còn là hữu vi, vì là duyên sinh. Và bởi thế tính vô vi của cái vô điều kiện trở nên hoàn toàn rõ rệt. Ý nghĩa bất tử của nó trở thành hiển nhiên do thấy khổ, vì khổ là độc dược có Niết bàn thì bất tử.
102. ⚃ Cũng vậy khi đạo được lấy làm đối tượng, thì nó có đặc tính là lối ra. Nhưng ý nghĩa nguyên nhân của nó trở nên rõ rệt do thấy tập như sau: “Ðó không phải nguyên nhân, mà trái lại, đây mới là nhân, để đạt Niết bàn. Ý nghĩa thấy của nó rõ rệt do thấy Diệt, như tính sáng của mắt trở nên rõ rệt khi một người thấy được sắc vi tế và nghĩ rằng, mắt ta tỏ thật. Ý nghĩa siêu việt rõ rệt do thấy khổ, cũng như tính thù thắng của những ông lớn càng nổi bật khi thấy những kẻ khốn cùng bị nhiều bệnh tật bức não.
103. Vậy trong đoạn văn trên bốn nghĩa được kể cho mỗi chân lý, bởi vì kể riêng từng cái, thì có một nghĩa rõ rệt, còn ba nghĩa kia rõ rệt nhờ thấy ba chân lý còn lại.
Tuy nhiên, vào sát–na thuộc Ðạo, thì tất cả ý nghĩa này được thâm nhập đồng thời bởi một trí duy nhất có bốn nhiệm vụ tương ưng với khổ, tập, diệt, đạo (là tri khổ đoạn tập chứng diệt tu đạo).
Nhưng về những người chủ trương rằng bốn chân lý được thâm nhập riêng rẻ, thì có nhiều điều nữa được nói trong Abhidhamma trong bộ Kathàvatthu (Kv. 212 – 20).
Bốn Nhiệm Vụ – Mô Tả Riêng rẽ.
104.
(7). Bây giờ về bốn nhiệm vụ liễu tri, v. v. được nói trong đoạn 92 ở trên:
Liễu tri gồm có ba,
Cũng vậy đoạn và chứng
Tu tập thì có hai
Sự trình bày cần biết.
105. (a). Liễu tri có ba, đó là
(i) Liễu tri kể như sở tri.
(ii) Liễu tri kể như siêu đạt (investigating), và
(iii) Liễu tri kể như từ bỏ, đoạn trừ (xem Ch. XX, 3)
106. (a). (i). Ở đây, liễu tri kể như sở tri được tóm tắt như sau: “Tuệ kể như thắng trí là trí theo nghĩa sở tri”. (Ps. i, 87)
“Bất cứ những pháp nào được thắng trí gọi là sở tri” (Ps. i, 87).
Nó được trình bày chi tiết như sau: “Này các tỷ kheo, tất cả phải được thắng trí. Và tất cả đó là gì? Con mắt phải được thắng tri… ” (Ps.i, 5).
Phạm vi đặc biệt của nó là thắng tri danh sắc cùng với các duyên của nó.
107. (ii) Liễu tri kể như suy đạt được tóm tắt như sau: “Tuệ với tư cách liễu tri gọi là trí trong ý nghĩa suy đạt (phê phán).
“Bất cứ những pháp nào được liễu tri đều được suy đạt” (Ps. i, 87). Nó được trình bày chi tiết như sau: “Này các tỷ kheo, tất cả phải được liễu tri. Và những gì là tất cả? Con mắt phải được liễu tri… ” (Ps. i,22).
Phạm vi đặc biệt của nó khởi từ Quán theo nhóm, và sanh khởi với tư cách suy đạt vô thường, khổ, vô ngã, nó trải rộng cho đến thuận thứ (xem Ch. XX, 41)
108. (iii) Liễu tri kể như đoạn trừ: “Liễu tri với nghĩa đoạn trừ, là trí theo nghĩa từ bỏ” (Ps. i,87). Ðược nói chi tiết: “Bất cứ pháp nào được đoạn trừ đều được từ bỏ. Nó xảy đến như sau: Do quán vô thường, vị ấy từ bỏ thường tưởng.
Phạm vi của nó trải từ quán diệt cho đến đạo trí.
Ðấy là điều muốn nói ở đây.
109. Hoặc, liễu tri kể như sở tri và suy đạt còn có loại thứ ba làm mục đích, vì bất cứ pháp nào được đoạn thì chắc chắn phải được biết (sở tri) và được suy đạt, vậy cả ba loại liễu tri có thể hiểu theo cách ấy, kể như nhiệm vụ của đạo trí.
110. (b) Ðoạn cũng có ba:
(i) Ðoạn bằng cách ức chế.
(ii) bằng cách thay vào một pháp ngược lại,
(iii) bằng cách cắt đứt.
[Ức Chế]
111. (i). Khi bất cứ một loại định thế gian nào ức chế một pháp đối lập, như triền cái, thì hành vi ức chế ấy như đè áp cây lau bằng cách đặt trên ngọn cây một cái bình đầy nước có lỗ.
Ðó là đoạn trừ bằng cách ức chế.
Nhưng sự đàn áp những triền cái được nói trong Kinh như sau: “Có sự đoạn trừ các triền cái bằng cách đàn áp vào lúc đó. Vì ngay cả trước và sau sơ thiền, những triền cái cũng không xâm chiếm tâm một cách đột ngột; nhưng tầm, v.v.. chỉ được đàn áp vào sát–na an chỉ ở thiền thứ hai, v.v. và như vậy sự đàn áp những triền cái là rõ rệt vào lúc ấy.
[Thay Thế]
112. (ii) Ðoạn trừ bằng cách thay thế một pháp đối lập: Là đoạn một pháp nào bằng phương tiện một chi phần đặc biệt của trí, mà với tư cách một thành phần của tuệ, nó đối lập với pháp ấy, như sự từ bỏ bóng tối nhờ một bó đuốc.
Kỳ thực đó là trước hết
⑴ đoạn trừ thân kiến nhờ Phân biệt danh sắc,
⑵ đoạn trừ cả hai kiến chấp vô nhân và nhân tưởng tượng, và cả cấu uế hoài nghi nhờ quán các duyên,
⑶ đoạn trừ sự chấp thủ hợp tướng gọi là “tôi” và “của tôi” nhờ quán theo nhóm,
⑷ đoạn trừ tưởng là đạo cái phi đạo nhờ định rõ cái gì là đạo, gì là chấp thường nhờ thấy diệt;
⑸ đoạn trừ cái tưởng không đáng sợ ở trong cái đáng sợ nhờ bố úy trí;
⑹ đoạn trừ tưởng lạc nhờ quá hoạn trí;
⑺ đoạn trừ sự thiếu ưa thích giải thoát bằng dục thoát trí;
⑻ đoạn trừ không tư duy bằng tư duy trí;
⑼ đoạn trừ sự không nhìn với xả bằng xả;
⑽ đoạn trừ tà giải bằng trí thuận thứ.
113. Lại nữa trong trường hợp mười tám tuệ quán, sự đoạn trừ bằng cách thay thế pháp đối lập là:
(1) Ðoạn thường tưởng bằng quán vô thường,
(2) đoạn lạc tưởng bằng quán khổ,
(3) đoạn ngã tưởng bằng quán vô ngã,
(4) đoạn thích thú bằng quán ly dục,
(5) đoạn tham bằng quán ly tham,
(6) đoạn sinh bằng quán diệt,
(7) đoạn chấp thủ bằng quán từ bỏ,
(8) đoạn cái tưởng nguyên vẹn bằng quán hoại,
(9) đoạn tích lũy bằng quán diệt,
(10) Ðoạn tưởng bền bĩ bằng quán biến đổi,
(11) đoạn tướng bằng quán vô tướng,
(12) đoạn dục bằng quán vô dục,
(13) đoạn tà giải bằng quán không,
(14) đoạn tà giải do chấp thủ vào một cái lõi bằng tuệ quán đi sâu vào các pháp thuộc tăng thượng tuệ,
(15) đoạn tà giải do mê mờ bằng chánh tri kiến,
(16) đoạn tà giải do y cứ các hành bằng quán nguy hiểm trong các hành,
(17) đoạn phải tư duy bằng quán tư duy,
(18) đoạn tà giải do trói buộc bằng quán “quay đi”. (Ps. i,47)
114. (1–7) Bảy pháp quán khởi từ quán vô thường, đã được giải thích ở chương XXI, đ, đoạn 15 trở đi.
(8) Quán hoại là trí nơi một người phân tích cái toàn vẹn, và như vậy thấy được vô thường theo nghĩa tan rã. Nhờ phương tiện trí này, mà có được sự từ bỏ tưởng về sự nguyên vẹn.
115. (9) Quán diệt được nói như sau:
“Ðịnh nghĩa cả hai đều giống nhau
Bằng cách suy diễn chính vật ấy
Chú tâm trên diệt – đây
là tuệ theo nghĩa quán diệt. (Ps. i,58)
Ðó là sự chú mục vào diệt, nói cách khác, vào ngay sự tan rã, sau khi thấy sự tan rã, của cả hai thứ hành được thấy và không thấy, do kinh nghiệm bản thân và do suy diễn. Nhờ phép quán ấy, chấm dứt tích lũy. Khi một người thấy với tuệ rằng “Những pháp vì chúng mà ta có thể tích lũy nghiệp đều phải diệt”, thì tâm vị ấy không còn khuynh hướng tích lũy.
116. (10) Quán biến đổi là sự thấy rõ, theo Sắc bảy pháp, v.v. rằng những gì có sanh tương tục đổi khác như thế nào, bằng cách tuần tự dời khỏi bất cứ định nghĩa nào về nó.
Hoặc đó là sự thấy rõ biến dịch trong hai khía cạnh già và chết của cái gì đã sinh ra. Bằng phép quán ấy, bỏ được tưởng về lâu bền.
117. (11) Quán vô tướng cũng giống như quán vô thường, qua đó thường tưởng bị từ bỏ.
(12) Quán vô dục cũng như quán khổ. Nhờ đó sự tham cầu dục lạc được từ bỏ.
(13) Quán không cũng như quán vô ngã. Nhờ phép quán này mà sự cố chấp có ngã được từ bỏ.
118. (14) Tuệ quán đi sâu vào các pháp thuộc tăng thượng tuệ được nói đến như sau:
Sau khi tư duy trên đối tượng
vị ấy quán hoại diệt
tướng khi ấy thành trống rỗng
đây là quán thuộc tăng thượng tuệ. (Ps. i, 58)
Tuệ được mô tả như vậy xảy đến sau khi biết rõ sắc kể như đối tượng, bằng cách thấy sự hoại diệt của cả hai, đối tượng lẫn tâm năng quán, và bằng cách nắm giữ cái tướng trống rỗng qua sự hoại diệt như sau: “Chỉ có các hành tan rã. Ðó là sự chết của các hành, ngoài ra không có gì khác”.
Lấy tuệ làm tăng thượng tuệ và làm tuệ quán các pháp, tín gọi là “tuệ quán đi sâu về vào các pháp thuộc tăng thượng tuệ”.
Nhờ phương tiện đó, tà giải (cố chấp), do chấp thủ một cái lõi được đoạn trừ, vì đã thấy rõ ràng, không có cái trung tâm của sự trường cửu và trung tâm của bản ngã.
119. (15) Chánh tri kiến là sự phân biệt rõ danh sắc với các duyên của nó.
Nhờ phương tiện này, tà giải do mê mờ xảy ra như sau: “Ta có mặt hay không có mặt trong quá khứ”. (M. i,8) và như sau: “Thế giới này do một thượng đế tạo ra” là giải ấy được từ bỏ.
120. (16) Quán nguy hiểm (Quá hoạn trí) là trí thấy nguy hiểm trong tất cả loại hữu, sanh, thú, trú, v.v… khởi lên do tướng kinh khủng.
Nhờ phương tiện này, sự tà giải do nương tựa các hành được từ bỏ, vì hành giả không còn thấy có hành nào đáng nương tựa để trú ẩn.
(17) Quán tư duy là tư duy về một phương tiện giải thoát, nhờ đó sự không tư duy được từ bỏ.
121. (18) Quán “quay đi” là trí hành xả và trí thuận thứ. Vì ở điểm này, tâm vị ấy được nói là rút lui, lùi lại, co rút lại trước toàn diện, lĩnh vực các hành, như giọt nước co lại trên một ngọn lá sen.
Bởi thế nhờ quán này, tà giải do trói buộc, được đoạn trừ, có nghĩa là, từ bỏ sanh khởi cấu uế, và cấu uế này là tà giải bị ô nhiễm vì trói buộc của dục tham v.v…
Sự đoạn trừ bằng cách thay thế những pháp đối lập cần hiểu chi tiết như vậy. Nhưng trong các bản kinh nó được đề cập vắn tắt như sau: “Sự trừ đoạn các kiến chấp bằng cách thay thế các pháp đối lập phát sinh nơi một người tu tập định dự phần vào thể nhập”. (Ps. i,27).
[Tận Diệt]
122. (iii) Sự đoạn trừ các pháp khởi từ kiết sử trở đi, nhờ thánh đạo trí làm cho chúng không bao giờ sinh lại, như vậy bị sét đánh, thì gọi là đoạn trừ bằng cách tận diệt.
Về điểm này, được nói: “Ðoạn trừ bằng cách tận diệt phát sinh nơi một người tu tập đạo lộ siêu thế đưa đến sự phá hủy cấu uế”. (Ps. i,27)
123. Vậy, trong ba loại từ bỏ này, chỉ có loại từ bỏ bằng cách tận diệt là muốn nói ở đây.
Nhưng vì hai loại từ bỏ trước đấy của hành giả (bằng sự ức chế và bằng thay thế các pháp đối lập) đã có loại thứ ba làm mục tiêu, nên cả ba loại đều có thể xem nhiệm vụ của đạo trí. Như khi một người đã chinh phục được một đế quốc bằng cách giết hết các ông vua đối nghịch, thì bất cứ gì được người ấy thực hiện trước đấy cũng được gọi là “do vua làm”.
[Chứng Đắc]
124. (c) Chứng có hai là
(i) chứng thế gian, và
(ii) siêu thế.
Và nó cũng còn được chia ra ba loại, khi sự chứng ngộ thuộc siêu thế lại chia làm “thấy” và “tu tập” (kiến đạo và tu).
125. (i) Ở đây, xúc thuộc sơ thiền, v.v. như khi một người nói: “Tôi là người đắc sơ thiền, làm chủ sơ thiền, sơ thiền đã được chứng với tôi” (Vin. iii, 93) gọi là “chứng thế gian”.
“Xúc” là sự tiếp chạm bởi xúc của trí, bằng kinh nghiệm cá nhân khi đạt đến.
Về ý nghĩa này, chứng ngộ được tóm tắt như sau: “Liễu tri kể như thực chứng là trí theo nghĩa xúc chạm” (Ps. i, 87)
[Chú thích: “Bằng kinh nghiệm cá nhân” có nghĩa là không phải do suy luận]
Và sau đó cũng nói: “Bất cứ gì thực chứng đều được chạm xúc” (với trí).
126. Lại nữa, những pháp nào không được khơi dậy trong tâm tương tục của một người, mà được biết nhờ trí tùy thuộc một người khác, cũng được gọi là được thắng trí.
Như nói: “Này các tỷ kheo, tất cả cần phải thắng trí. Và tất cả đó là gì? Con mắt cần được thắng trí… (Ps. i, 35) v.v. và sau đó lại nói: “Người nào thấy sắc thắng trí sắc, người thấy thọ.. tưởng hành.. thức.. thắng trí thọ tưởng hành thức, người thấy con mắt… già chết sầu bi… (xem đ 9, Ch.XX) Người thấy khổ… người thấy Niết bàn bất tử thắng tri Niết bàn. Bất cứ pháp nào được thắng trí đều được chạm xúc”. (Ps. i,35)
127. (ii) Sự thấy Niết bàn vào sát–na đạo lộ khác, là chứng kể như tu tập.
Và ở đây muốn nói cả hai. Bởi vậy sự thực chứng (thắng tri) Niết bàn kể như thấy và tu, cần được hiểu là một nhiệm vụ của trí này.
128. (d) Và hai sự tu tập được kể: Nhưng sự tu tập lại chia làm hai, là một, thế gian, hai xuất thế.
(i) Ở đây, sự khơi dậy giới định tuệ thế gian và ảnh hưởng vào tương tục (tâm) nhờ cách ấy, là tu tập thuộc thế gian.
Và (ii) Sự khơi dậy giới định tuệ xuất thế và tác động trên tương tục bằng những pháp ấy, gọi là tu tập xuất thế.
Chính sự tu tập xuất thế là điều muốn nói ở đây.
Vì bốn trí này khơi dậy giới định tuệ siêu thế, là câu sanh duyên cho chúng, và qua chúng, ảnh hưởng đến tướng tục (tâm). Bởi thế, chỉ có tu tập siêu thế mới là một nhiệm vụ của trí ấy.
Do vậy, đây là
Các nhiệm vụ liễu tri, đoạn, chứng tu
được nói khi các chân lý được thâm nhập
mỗi nhiệm vụ cần được nhận rõ
theo tự tánh của nó.
129. Bây giờ, về câu kệ “Người trú giới có trí, tu tập tâm và tuệ” (Ch. I, đ.1) trên đây đã nói: “Sau khi đã viên mãn hai thanh tịnh làm gốc, hành giả có thể tu tập năm thanh tịnh tức “thân cây” (Ch. XIV, đ 32). Ðến đây chấm dứt trình bày chi tiết về tu tập tuệ, đúng như cổ nhân đã lưu truyền.
Như vậy, câu hỏi: “Tuệ cần được tu tập như thế nào?” đã được trả lời.
Chương thứ 22 này, gọi là “Thanh tịnh tri kiến”, trong luận về tu tập, thuộc Luận Thanh tịnh đạo, được soạn thảo với mục đích làm hoan hỉ các bậc hiền thiện.
Nguồn trích dẫn: Thanh Tịnh Ðạo – Buddhaghosa (Phật Âm), Chương XXII – Tri Kiến Thanh Tịnh (Nanadassana-visudhi-niddesa)
Bài viết liên quan
- Năm giai đoạn thanh tịnh tuệ giác – (1) Kiến thanh tịnh, Web, FB
- Năm giai đoạn thanh tịnh tuệ giác – (2) Đoạn nghi thanh tịnh, Web, FB
- Năm giai đoạn thanh tịnh tuệ giác – (3a) Đạo phi đạo tri kiến thanh tịnh, Web, FB
- Năm giai đoạn thanh tịnh tuệ giác – (3b) Đạo phi đạo tri kiến thanh tịnh, Web, FB
- Năm giai đoạn thanh tịnh tuệ giác – (4a) Đạo tri kiến thanh tịnh, Web, FB
- Năm giai đoạn thanh tịnh tuệ giác – (4b) Đạo tri kiến thanh tịnh, Web, FB
- Năm giai đoạn thanh tịnh tuệ giác – (4c) Đạo tri kiến thanh tịnh, Web, FB
- Năm giai đoạn thanh tịnh tuệ giác – (5a) Tri kiến thanh tịnh, Web, FB
- Năm giai đoạn thanh tịnh tuệ giác – (5b) Tri kiến thanh tịnh, Web, FB
- 7 trạm xe, Web, FB
- Những ai không thể chứng được pháp, Web, FB
- Anata – vô ngã là gì, Web, FB
- Who am I, ta là ai, Web, FB
- Minh sát tuệ đầu tiên là gì, được tu tập như thế nào (bài 1/2), Web, FB
- Minh sát tuệ đầu tiên là gì, được tu tập như thế nào (bài 2/2), Web, FB
- Danh mục các bài viết quan trọng, Web, FB
- Tôi nguyện, Web, FB
- Tại sao Myanmar, Web, FB
- Mục đích sử dụng Facebook là gì, Web, FB
- Sàng lọc thông tin như thế nào, Web, FB
- Thế nào là tu đúng đạo Phật, Web, FB
- Điều kiện tham dự các khóa thiền minh sát Vipassana (Tứ niệm xứ), Web, FB
- Cái gì, như thế nào, để làm gì, Web, FB
- Lưu lại để dễ tìm kiếm các bài viết quan trọng (p1/3), Web, FB
- Lưu lại để dễ tìm kiếm các bài viết quan trọng (p2/3), Web, FB
- Lưu lại để dễ tìm kiếm các bài viết quan trọng (p3/3), Web, FB
🔊🔊 Audio – Video bài giảng – Tỳ khưu Viên Phúc Sumagala – thiền viện Tharmanakyaw Mahagandhayon Monastery, Yangon, Myanmar, Youtube, Archive
- Yếu pháp tu tập trong Phật giáo nguyên thủy Theravada, FB, Youtube
- Thiền minh sát Vipassana – Lý thuyết & thực hành – Thiền sư Viên Phúc Sumagala (2019), FB, Youtube
- Ehipassiko – Đến để thấy: phóng sự về khóa tu thiền minh sát Vipassana tại chùa Nam tông SG, Youtube
- Xin hãy đừng phí phạm dù chỉ mỗi một giây – Thiền sư Viên Phúc Sumagala. Youtube
- Giới và luật trong Phật giáo nguyên thủy Theravada, Web, FB, Youtube
- Thọ trì tam quy và ngũ giới, Web, FB
- 9 ân đức Phật, 6 ân đức Pháp, 9 ân đức Tăng, Web, FB
- Sám hối – rải tâm từ – phát nguyện – hồi hướng công đức, Web, FB